Em đã thoả mãn sự ích kỷ và vô trách nhiệm của em chưa Nhung?

Thương quá: Việt Nam ơi!

SAO EM CÓ THỂ. Tác giả: Lê Hùng Việt.

Chuyến du lịch vui lắm phải không em
Ở trời tây như một niềm mơ ước
Giàu như nước Anh, đẹp như nước Ý
Và hào hoa lộng lẫy chốn Pa Ri

Em vô tư hoan hỷ những bước đi
Tung sức trẻ khắp nẻo đường tráng lệ
Nên em quên mắt ai đang ngấn lệ
Đang ngày đêm ngăn Covid tràn về

Em vô tư không biết được hiểm nguy
Đang rình rập từng bước đi muôn nẻo
Em vô tư bởi tâm hồn trong trẻo
Chẳng nghĩ gì nên Covid bám theo em

Đất nước ta đang hớn hở tràn trề
Ngăn đại dịch chẳng khác khi đánh giặc
Tin dịch lui cả hai miền Nam Bắc
Trận cuối cùng tưởng nắm chắc trong tay

Thế mà em trở về tận trời Tây
Kéo theo sau những ngày dài vất vả
Bao nhiêu người phải ngày đêm tất tả
Lo khoanh vùng, tìm vết tích nạn nhân

Vui không em? bao nhiêu trẻ hân hoan
Hẹn thầy cô ngày an toàn đến lớp
Sách vở các em phải cần viết tiếp
Thế mà em nỡ tay khép cổng trường

Bao người lính còn đang ngủ ngoài rừng
Chịu thiếu thốn, nên đếm từng khoảnh khắc
Hết dịch nhanh còn phải về luyện tập
Lo giữ gìn và canh giấc non sông

Có bao nhiêu người chờ vợ chờ chồng
Từ vùng dịch mấy tháng không gặp mặt
Em lại làm cho niềm vui lụi tắt
Nỗi đợi chờ thành “bèo dạt mây trôi”

Bao nhiêu người đang hệ lụy đấy thôi
Tài xế chở em nụ cười méo mó
Trúc Bạch bỗng dưng hững hờ nhịp sống
Cô đơn trong nỗi sợ, nỗi hoang mang

Hôm nay tĩnh tâm trên giường bệnh viện
Em nghĩ gì khi đất nước không yên
Giá mà em đã không cố để quên
Khai báo hết lộ trình trên đất khách

Giá mà em không dấu mình “mắc dịch”
Thì cộng đồng còn công kích em không
Đất nước Việt Nam con cháu lạc hồng
Đầy đức bao dung đầy lòng nhân ái

Em tĩnh tâm để rồi suy nghĩ lại
Để được yêu thương hưởng trái ngọt lành
Nhắn nhủ với em rằng tuổi còn xanh
Ngã rồi đứng lên để trưởng thành em nhé!

7/3/2020
LHV