Em à, cùng là phụ nữ với nhau sao phải tran.h già.nh một gã đàn ông…

Tôi đán.h g.he.n một lần…rồi hai lần…

Hai lần…rồi ba bốn lần…

Nhìn những đứa con gái trẻ trung mơn mởn bị tôi đán.h tới t.e tu.a, đán.h tới nh.ục nh.ã nằm trên nền đất, quần áo x.ộc x.ệch, khuôn mặt bầ.m dậ.p… Tôi tự hỏi mình có hả hê hay không?

Đêm về! Tôi lại nằm khóc…

Chồng tôi nói “nhụ.c” nên bỏ đi! Tôi hoản.g hố.t rờ rẫ.m trong đêm tối không biết kêu ai… Chồng tôi đi đâu? Đi uống rượu? Hay lại đi vỗ về nhân tình? Rồi Tôi lại vẫn vậy, vá.c thân x.á.c mệ.t mỏi đi đán.h g.hen?

Rồi lại vì con, vì gia đình, lại tha thứ?

Rồi lại đi đán.h g.hen?

Không! Tôi mệt mỏi lắm rồi…

“Tao thấy ông P nhà mày lại cặp với con nhỏ lần trước…” Bạn thân tôi gọi điện cho tôi ré lên “Đi thôi, tao dắt thêm mấy đứa, bọn mình đánh cho chúng nó không còn mặt mũi mà ra đường…”

Tôi hờ hững nhìn vào màn hình điện thoại!

Tôi có còn g.he.n tuô.ng hay không?

“Để tao đán.h c.hế.t m* con đấy…” Bạn Tôi định l.ao vào. Tôi k.éo tay nó ngăn lại.

Chồng tôi đang rúm ró trên giường, khuôn mặt hoản.g hố.t lấy cơ thể trần trụi che chắn cô nhân tình bé nhỏ đã từng bị

Tôi đán.h g.he.n một lần. Trong ánh mắt chồng tôi là hoản.g s.ợ, xó.t xa, không có lấy một tia hối hận!

“Em à, cùng là phụ nữ với nhau, chẳng hay ho gì chung một người đàn ông. Tôi có thể đán.h em một lần, lần này cũng có thể tiếp tục cho em nhụ.c nhã… Nhưng tôi mệt rồi, trái tim của tôi đã không thể chứa chấp người đàn ông kia được rồi. Bây giờ không còn là của tôi, người đó tôi trao cho em!”

Tôi nói rồi bỏ mặc chồng cùng cô nhân tình nhỏ ngơ ngác, kéo đám bạn đang hùn.g h.ổ bỏ đi!

“Sao mày không đán.h chúng nó? Mày chịu thua à?” Bạn tôi khó chịu hỏi. Bình thường tôi hùn.g hổ, tôi đan.h đá, tôi điên cuồng cỡ nào, g.hen tuông cỡ nào mọi người đều biết. Vậy mà…

“Tao mệt rồi!” tôi cười mỉm “Lấy chồng không phải để hôm nay đi đán.h g.hen, ngày mai đi rìn.h rậ.p. Lấy chồng là để được yêu thương, được chiều chuộng, được trân trọng, được nâng niu. Đàn bà sinh ra là để được yêu, chứ không phải để c.hà đạ.p. Anh ta không còn yêu tao, tao sẽ tìm người khác nâng niu mình!”

Tôi nói là làm!

Tôi viết sẵn giấy ly hôn, nói anh ký vào!

Anh bĩu môi, nghĩ tôi “lại đe doạ” như những lần trước! Thứ đàn bà như vợ anh “không nhan sắc, không có sức quyến rũ”, bỏ anh ư? Chuyện cười!

Anh không biết rằng tôi không hề nói đùa, anh chỉ vui mừng vì tôi “hiền dịu đi, không còn g.hen tuông” nói chính x.á.c là “không quan tâm đến anh nữa”. Anh tự hào về điều này, tự hào cặp bồ công khai!!!

Tôi cười nhạt bản thân. Bản thân tôi đã mấ.t giá trị như thế nào để anh coi thường tôi như vậy? Hoá ra trong mắt anh tôi chỉ là con đàn bà xấu xí – ỉ lại – ghen tuông hung hăng!

Tôi dẹp bỏ chuyện ly dị sang một bên, chính thức gửi con đi nhà trẻ để dành thời gian cho mình.

Trước tiên tôi đăng ký một lớp yoga. Sau đó Tôi lập “quỹ đen”, sắm sửa cho mình những bộ quần áo đẹp, đổi kiểu tóc mới.

Chưa đủ, tôi quyết định đi thẩm mỹ. Nâng một chút mũi, cắt một chút mí, tân trang lại làn da…

Ban đầu chồng tôi còn dè bỉu, dần dà anh thấy tôi đẹp lên, anh lại đâ.m lo!

Anh bắt đầu ít ra đường, ở nhà theo dõi nhất cử nhất động của tôi xem tôi đi đâu? làm gì? với ai?

Có lần anh thấy tôi bước lên một chiếc ô tô sang trọng.

Lần khác anh lại thấy tôi ăn trưa cùng đồng nghiệ.p cơ quan!

Anh g.hen, hình như anh đang g.hen!

Tình nhân của anh cũng bắt đầu “g.hen ngược”, liên tiếp nhắn tin nguyề.n rủ.a tôi, “khuyên” tôi nên bỏ anh, để anh được tự do!

Tôi cười nhạt, chụp ảnh đơn ly dị gửi tới cho cô ta “Em này, tôi đã đưa lá đơn này ra cách đây nửa năm nhưng anh không ký! Mong em giúp tôi khuyên chồng tôi ký vào nhé!”

Một hôm anh về nhà nồng nặc mùi rượu, anh lao tới ôm tôi, định gần gũi nhưng tôi cự tuyệt!

“Ô, cô không cần tôi à? Hay cô có người đàn ông khác?”

Tôi thở dài không đáp.

“Cô muốn gì? Muốn ly dị lắm ư? Đến nỗi gửi cho con bồ của tôi lá đơn ly hôn? Cô đưa đây, tôi sẽ ký…”

Tôi lẳng lặng rút lá đơn đã được chuẩn bị trước nửa năm trước mặt anh. Anh lạnh lùng ký vào rồi lăn ra ngủ…

Sáng hôm sau tỉnh lại, anh thấy nhà mình trống vắng. Vợ không thấy, con không thấy!

Anh kêu to “Vợ ơi…” Nhưng không có tiếng hồi âm!

Anh nhìn thấy một lá thư ngay ngắn trên bàn

“Anh à, cho phép em được gọi anh là “chồng” lần cuối cùng, mặc dù với em tình nghĩa vợ chồng đã cắ.t đứ.t nửa năm trước, ngày em đi đán.h g.hen bắt được anh trong khách sạn – nhưng em không ra tay ấy!

Có những việc không thể lặp đi lặp lại quá nhiều lần, em là vợ anh, nhưng không phải người sẽ yêu anh cả đời, chạy theo cái bóng của anh cả đời, đán.h g.hen với tình nhân của anh cả đời!

Em là con người – có trái tim, có má.u thị.t! Em biết đa.u, biêt tổ.n thương, biết rỉ má.u. Và khi nỗi đa.u quá nặng nề, giống như một khối ung nhọt, em sẽ lạnh lùng cắ.t nó đi mà không hề hố.i tiếc…

Vậy em sẽ rời xa anh, để anh tự do với người đàn bà mà anh cảm thấy hứng thú, với người đàn bà anh đang rung động!

Còn em, em sẽ đi tìm tự do cho riêng mình!”

Anh gấp lá thư lại, bàn tay quờ quạng sờ vào khoảng không. Vợ anh…đã bỏ anh đi rất xa rồi..