Em là người vợ, người mẹ hoàn hảo, nhưng tôi biết, tất cả những thứ ấy chỉ là một nửa người con gái tôi yêu thuở đầu

Càng ngày tôi càng nhận ra, những thỏa hiệp tưởng chừng nhỏ nhặt trong hôn nhân, trong phận sự làm mẹ làm vợ, hóa ra lại âm ỉ rút cạn niềm hạnh phúc của người con gái tôi yêu.


Tôi rơi vào lưới tình gần như ngay lập tức khi bắt gặp nụ cười trong trẻo và ánh nhìn kiêu hãnh mà em sở hữu. Và mỗi ngày, tôi càng bị em chinh phục bởi sự tự tin, trong cái cách em liến thoắng giải thích cho tôi những công trình như tòa nhà Victoria cho đến tòa thờ thánh Gothic phản ánh văn hóa đương thời như thế nào. Tôi ngưỡng mộ thực lòng khi nhìn những bản thiết kế công trình tinh vi mà em có khi thức thâu canh để hoàn thành. Em nói em thích kiến trúc vì nó vừa khuôn khổ vừa có đất cho sáng tạo, nó cho em sự tự do để hiện thực hóa những hoài bão luôn nhảy nhót trong em.

Em hòa đồng và hết mình với những người xung quanh vì sự lắng nghe nhiệt thành luôn là điểm mạnh của em. Em yêu hoa và trong mắt tôi, em còn rạng rỡ hơn cả những đóa hoa hồng ban sớm. Thế nên, tôi tặng em hoa trong tất cả các dịp, và lần nào cũng như lần nào, em hớn hở như thể trẻ con bắt được quà. “Đối với anh, em là đóa hoa hồng toàn vẹn nhất” – tôi viết, trong bó hoa cầu hôn của mình.

Chúng tôi cưới nhau. Tôi cưới cô gái mà mình trân trọng và chúng tôi hạnh phúc, hoặc ít nhất tôi từng nghĩ là như vậy. Em chăm lo việc nhà hoàn hảo, em biết cách chơi với con và chăm sóc con tuyệt vời. Em để ý dùng chút gừng thay vì ớt vào món canh rau nấu theo kiểu miền Tây mà tôi thích. Em cho tôi thời gian riêng và ủng hộ tôi hết lòng trong công việc của tôi.

Có điều, tôi quên mất rằng sự hạnh phúc này duy chỉ phải một người hy sinh, còn người kia được hết thảy. Chỉ riêng quyết định về việc có một đứa trẻ đã tạo ra một sự thay đổi quá lớn cho cuộc sống của chúng tôi. Mọi thứ bắt đầu khác đi khi chúng tôi dần dung hòa, hay nói đúng hơn là em lùi về xây tổ ấm để tôi tự do phát triển sự nghiệp. Thời gian cho công việc của tôi không những giảm đi mà còn nhiều hơn, trong khi em lặng lẽ chấp nhận tạm dừng một chặng đường chưa biết bao lâu để lo cho gia đình. Tôi được sống với sự nghiệp của mình 10 tiếng 1 ngày, chiều buông tôi có gia đình nhỏ để trở về và cao ngạo rằng mình là kẻ hạnh phúc. Em chẳng màng gạt đi giấc mơ của mình qua một bên để hy sinh cho tôi và con, và dần dà hiếm khi đề cập điều gì về kiến trúc nữa.

Những thói quen yêu đương lúc trước, những ngóng chờ lãng mạn mà em từng khao khát đã tắt lịm trong em. Trước tặng em một bó hoa, em trách yêu sao không phải là 999 đoá hồng như chuyện ngôn tình. Giờ đây, tặng một đóa hồng em vẫn trách, vì sao tôi không thực tế, để dành tiền mua sữa cho con có phải hữu ích hơn không. Trước kia, em để tôi đợi một – hai tiếng cho em trang điểm mỗi lúc ra ngoài, giờ mua một thỏi son mới em đắn đo cũng ngần ấy thời gian vì sợ vung tay quá trán. Em hầu như không vẽ nữa vì việc chăm sóc Mon (cô con gái của chúng tôi) hầu như chiếm phần hết thời gian riêng tư của em.

Em không või vĩnh đòi tôi gọi em bằng những cái tên âu yếm, những mỹ từ mình đã từng. Thay vào đó, em bằng lòng được gọi với những “danh xưng” gắn liền với thiên chức. “Mẹ của Mon”, “mẹ nó” dần được cho vào từ điển của tôi, như thể từ khoảnh khắc em làm mẹ, làm vợ, bản ngã của em đã ngủ quên, sự tồn tại của em chỉ là nguồn sống bồi đắp cho gia đình nhỏ này.

Đến một lúc, cái cách chấp nhận những điều khô khốc ấy như lẽ dĩ nhiên của em khiến tôi bàng hoàng, cay đắng nhận ra mình bấy lâu nay mình đã ích kỷ như thế nào. Em đã không còn sức lực sống cuộc đời của em hay để tâm tới những ước muốn của em trước hết, mà mọi sự ưu tiên đều cho gia đình nhỏ này. Thiên chức, sự trần trụi của cuộc sống gia đình đã tước mất khỏi em sự ngây thơ, tự do theo đuổi đam mê và trân trọng chính bản thân mình.

Chúng tôi bước vào hôn nhân với thứ vốn liếng là tình yêu, vì yêu nhau nên chọn hôn nhân để được chăm sóc cho nhau suốt quãng đời còn lại. Thế nhưng, chỉ có em vun vén để tôi có nguồn lực thành công hơn, còn em an phận làm một chỗ dựa tinh thần đúng nghĩa. Trách nhiệm, hy sinh, những định kiến, sự ‘thiêng liêng” của 2 chữ thiên chức cho đến sự thiếu vắng những giấc mơ, kỳ vọng dang dở đã kéo em ra khỏi cô gái thu hút, bản lĩnh, lấp lánh, yêu tự do mà tôi từng yêu thương hơn cả cuộc sống.

Tôi chưa từng đặt nghi vấn về tình yêu chúng tôi dành cho nhau, thế nhưng tôi biết chắc rằng ước muốn về một sự dung hợp, cùng nhau phát triển từ lâu đã rơi vào quên lãng. Tôi cạn kiệt, tủi hổ với câu hỏi tại sao mình không nhận ra sự hy sinh, sự mất mát của em sớm hơn? Trong công việc, tôi nhạy bén, biết đoán ý người khác lắm cơ mà. Hay là tôi cố tình lỡ đễnh, hay tôi ích kỷ chỉ chăm chăm lao vào sự nghiệp mà chưa một phút dừng lại nghĩ cho em?

Phải chăng khi bước vào lãnh địa của hôn nhân, tôi đã khiến em chọn sự an phận, đặt dấu chấm hết tất cả những ước mơ hoài bão? Có phải “đóa hoa hồng” toàn vẹn của tôi giờ chỉ còn một nửa của thiên chức? Liệu chăng thiên chức là một người phải dừng lại và đánh đổi? Em là người vợ, người mẹ hoàn hảo, nhưng tôi biết, tất cả những thứ ấy chỉ là một nửa người con gái tôi yêu thuở đầu.

Mẹ của Mon ơi, hãy để anh gọi em bằng vợ yêu lần nữa nhé.

Create: Mann Up